TatCa.Yn.Lt
Skip to main content
toggle navigation
Menu nhanh
Chính sách
Nội quy
Công cụ tiện ích
Tool soi mã nguồn
Công cụ tạo mã màu, test mã màu, lấy mã màu PRO
Tool mã hóa, Giải mã all Pro
Công cụ làm đẹp Code HTML, CSS, C Style, JSON cực PRO
Tool nén và làm đẹp CSS PRO
Công cụ tiện ích đa chức năng - Tự tạo và thiết kế CSS theo phong cách của bạn
Tool test Code cực PRO
Tool mã hóa, Giải mã JavaScript và Văn bản
Tool chuyển mã HTML sang Ký tự đặc biệt
Tool chuyển HTML sang BBCode kèm tool mã hóa sang ký tự
Tool chuyển đổi Code HTML sang PHP
Tool chuyển HTML sang BBCode 2
Tool test mã màu
Công cụ mã hóa và giải mã ký tự văn bản
Tool làm đẹp HTML
Tool đếm ký tự PRO
Công cụ chuyển tiếng Việt có dấu sang không dấu
Công cụ gỡ bỏ Code HTML
Tiện ích khác
Tool tạo chữ nhiều màu
Left
Lưu trữ, chia sẻ tập tin
Công cụ lấy CSS và HTML của 1 trang bất kỳ
Tool vẽ hình lạ mắt Pro
Tool dịch ngôn ngữ
Đưa wap/wep/blog lên Google nhanh
Left
Đối tác
SuperOr
TruyenDoc
DoanhLinh
All phát triển bởi:
Duy_Doanh
Liên hệ:
Fb
-
Call
Thông báo
Chào mừng bạn ghé thăm wap
TatCa.Yn.Lt
của chúng tôi!
Nếu bạn phát hiện thấy có gì bất thường như (vi phạm bản quyền, link die, lỗi code...).
Hãy thông báo cho Admin tại
nhóm FaceBook
hoặc kênh
YouTube: Shared Channel
biết để khắc phục ngay...
Chân thành cảm ơn và chúc vui vẻ..!
Tiện ích
Loading...
Tìm kiếm nhanh
Trang chủ
>
Truyện ma - Kinh dị
Tìm kiếm
|
Đang Online: (
1
)
↓↓
Tình yêu không mật mã
Duy_Doanh
19:59, 03/12/2016
lượt xem
Anh ta có ý gì? Hay anh ta chẳng có ý gì cả? Anh ta không thể là… nhưng không thể, một người đàn ông như anh ta, có lẽ còn có cô gái mất với anh ta năm vạn, anh ta không thể mất nhiều tiền như thế để mua vui…
Lục Hiển Phong quay đầu lại hỏi Hàn Hiểu: “Tối nay ăn gì?”
Hàn Hiểu giơ tay vỗ vỗ vào mặt Tô Cẩm, “Tỉnh lại, tỉnh lại. Bọn chị sẽ đãi em, em muốn ăn gì nào?”
Tô Cẩm cười cười, trong lòng bất an, “Tùy mọi người. Dù sao em cũng là con nhà nghèo, không kỹ tính, được ăn là tốt rồi. Chị bây giờ giống như gấu trúc rồi, chị muốn ăn gì?”
Hàn Hiểu đã mang bầu hơn bảy tháng, đây là giai đoạn cô ăn được. Nghe Tô Cẩm hỏi ngược lại như vậy cô liền có vẻ trầm tư, “Chị muốn ăn đầu cá nấu ớt… gà nấu cay… đậu phụ rán…”
Lục Hiển Phong chậm rãi ngắt những tưởng tượng không thực tế của cô, “Anh Hình đã nói rồi, chị không được ăn cay”.
Mặt Hàn Hiểu đầy thất vọng.
Lục Hiển Phong vỗ vỗ tay, vui vẻ cười, “Đi thôi, các cô nương, tôi đưa hai người đến một nơi rất thú vị”.
Tô Cẩm nhìn theo bóng dáng anh ta, trong lòng nghĩ, con người khó hiểu này thật biết cách làm cho người khác hoảng hốt…
“Nơi rất thú vị” mà Lục Hiển Phong nói chính là nhà hàng Giang Nam. Các món hầm, chưng cách thủy ở đây nổi tiếng khắp thành phố T, hoàn toàn phù hợp với một người sắp làm mẹ như Hàn Hiểu.
Món ăn chưa được mang lên thì Hình Nguyên đã kịp đến.
Hàn Hiểu vừa múc canh cho anh vừa nói nhỏ trách móc, “Sao giờ anh mới đến, bọn em đợi anh lâu lắm rồi”.
Hình Nguyên treo xong áo khoác, lại gần hôn vợ rồi mới chào hai người ngồi cùng.
Tô Cẩm vội hỏi: “Có tin tức gì không, anh Hình?”
Hình Nguyên xua xua tay, hỏi cô: “Cô bạn mất tích của em là người ở đây phải không?”
Tô Cẩm lắc đầu, “Bố mẹ cô ấy ở thành phố Lâm. Bạn của em gọi điện hỏi thì người nhà cô ấy nói là không biết gì cả”.
Hình Nguyên lại hỏi: “Ngoài phòng trọ, cô ấy còn có chỗ ở nào khác không?”
Tô Cẩm có chút bối rối, “Chi Chi luôn sống độc lập. Mỗi lần tụ họp bạn bè, cô ấy đều chủ động đến tìm bọn em…”
Chưa nói dứt lời liền nghe thấy một giọng nói vang lên. Hai người đang nói chuyện cùng quay sang nhìn, thấy nét mặt Lục Hiển Phong đầy kinh ngạc dò hỏi: “Chi Chi mà hai người nói… là Lâm Chi Chi?”
Tô Cẩm ngạc nhiên gật đầu, “Vâng, anh quen Chi Chi sao?”
Lục Hiển Phong lấy khăn ăn lau nước canh trên tay, đôi lông mày sắc chau lại, “Mất tích gì? Không phải là công ty cử cô ấy đi công tác sao?”
“Công tác?” Tô Cẩm lặng người, “Nhưng… lúc Tiểu Ngôn gọi điện thoại, công ty nói là cô ấy đã nghỉ việc”.
Đầu mày Lục Hiển Phong giật giật, trong đáy mắt anh đầy vẻ u ám, “Nếu nghỉ việc, tại sao tôi lại không biết?” Nói xong liền cầm lấy điện thoại, vội vàng ấn một dãy số, “Cho tôi gặp trưởng bộ phận an ninh Lâm Chi Chi”.
Tô Cẩm nhìn anh ta, căng thẳng đến nghẹt thở.
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của cô, Lục Hiển Phong cầm điện thoại, ánh mắt hướng về phía cô.
Trong mắt của người đàn ông này tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ tươi đẹp, dường như ánh đèn trên trần nhà, ánh sao ngoài cửa sổ đều truyền vào trong đôi mắt ấy. Giống như dòng nước ánh lên lúc ráng chiều, mát lạnh, lại có một vẻ nho nhã khiến người khác mê đắm.
Tô Cẩm mơ hồ nghĩ: Người đàn ông này có một đôi mắt thật kỳ lạ.
“Thế nào?” Hình Nguyên đặt con tôm đã bóc vào đĩa của Hàn Hiểu, quay lại hỏi, “Công ty nói như thế nào?”
Lục Hiển Phong tắt điện thoại, mặt không bộc lộ cảm xúc gì, nói: “Nói là sếp cử cô ấy đi công tác”.
Tô Cẩm cảm thấy như có một mớ bòng bong trong đầu, cô đang nghĩ xem vì sao anh ta có thể quen Lâm Chi Chi thì nghe thấy Hình Nguyên giải thích: “Hiển Phong là cố vẫn pháp luật của tập đoàn Hưng Hòa – anh quên không giới thiệu, hai người họ đều là nhân viên cùng một công ty”.
Tô Cẩm hồ nghi nhìn Lục Hiển Phong, anh ta cũng đang nhìn cô, “Thế nào, không giống sao?”
Đương nhiên không giống.
Tô Cẩm nghĩ: Một cố vấn pháp luật tại sao lại là một người có vẻ phất phơ như thế? Tổng giám đốc của tập đoàn Hưng Hòa… chọn người kiểu gì vậy?
Hàn Hiểu thấy không khí rối loạn như vậy, cuối cùng hỏi đến vấn đề mấu chốt, “Anh đã nghe ngóng được tin tức gì chưa?”
Hình Nguyên lắc đầu, “Khả năng của cảnh sát có hạn. Thêm vào đó, sự lưu động của nhân khẩu năm nay rất lớn, để xác định được xem một người có thật sự măt tích hay không cần rất nhiều thời gian. Thực sự trông đợi vào họ để tìm người, e rằng…”
Hàn Hiểu đặt thìa xuống hỏi Tô Cẩm: “Tô Tô, bạn trai của em ở sở cảnh sát nói thế nào?”
Tô Cẩm cúi đầu nhìn xuống, “Ngạc Lâm sắp đính hôn rồi, nghe nói cô dâu là con gái của phó thị trưởng Trần. Em và anh ấy đã kết thúc rồi, làm sao có thể hỏi anh ấy?”
Câu trả lời khiến Hàn Hiểu không thể ngờ tới, tự nhiên ngẩn người ra.
Tô Cẩm nhìn trong đôi mắt của chị có một chút dịu dàng cảm thông, vội vàng xua tay, cố gắng nở nụ cười, “Em đi rửa tay, mọi người cứ ngồi ăn nhé”.
Không đợi Hàn Hiểu kịp định thần lại, Tô Cẩm đã nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Trong gương là một khuôn mặt trái xoan bình thản, đường nét mềm mại, xương quai hàm hơi mỏng. Mắt không to, hai hàng lông mi đen và dày, có đôi nét trẻ con.
Không khó coi nhưng cũng không thể xem là đẹp. Ngạc Lâm vẫn nói cô “có khuôn mặt đã lỗi thời”. Lâm Chi Chi và Bành Tiểu Ngôn lúc vui vẻ thường khen cô có khuôn mặt kinh điển của người đẹp, mãi mãi không già; lúc không vui lại nói “Mặt trái xoan đúng là lỗi thời rồi, em gái, bây giờ khuôn mặt xương xương mới thịnh hành”.
Tô Cẩm không biết khuôn mặt xương xương là mặt gì, nhưng trong tấm ảnh không rõ Lâm Chi Chi chụp trộm ở đâu, con gái của gia đình phó thị trưởng Trần, cũng là cô dâu chính thức của Ngạc Lâm có một thân hình gợi cảm, đường nét khuôn mặt tinh tế, ăn mặc thời trang.
Không thịnh hành…có lẽ chính là diện mạo của cô.
Nhưng diện mạo quan trọng như vậy sao? Nếu mình đi thẩm mỹ viện giống cô ấy thì Ngạc Lâm có trở về bên mình không?
Tô Cẩm vỗ nước lạnh lên mặt.
Điên rồi, cô nghĩ, thật sự là điên mất rồi. Rõ ràng là khi anh rời bỏ cô, cô kiên định như thế, vậy mà chỉ qua nửa tháng, dường như cô đã không còn hận anh nữa.
Sự thực là tình cảm không hề có một nguyên tắc nào, nhưng anh đã thay lòng đổi dạ, vậy mà cô… vẫn như xưa – thật là một bi kịch.
Kéo khăn lau khô nước trên mặt, Tô Cẩm nhìn vào gương xoa mặt.
Sắc mặt xanh tái bị nước lạnh kích thích bộc lộ chút tức giận. Tô Cẩm thử nở nụ cười nhưng nụ cười nhanh chóng tắt đi.
“Thật khó coi”. Tô Cẩm buồn bã cúi đầu kéo cánh cửa phòng vệ sinh.
Cửa vừa mở ra cô liền lặng người, người đàn ông dựa vào bức tường đối diện… là Ngạc Lâm. Tô Cẩm vội vàng đóng cửa, định thần lại rồi mở ra, anh vẫn đứng nguyên đó.
Miệng cười, anh nhìn cô đầy ấm áp – tuyệt đối không phải là ảo giác.
Tô Cẩm hít một hơi, chân tay đột nhiên cứng đơ.
Ngạc Lâm dụi điếu thuốc, nhìn cô cười, hỏi: “Tại sao lại không nghe điện thoại của anh?”
Tô Cẩm ngại ngùng lảng tránh ánh mắt của anh. Dường như giữa họ… những gì cần nói đều đã nói hết rồi. Đang cúi đầu bước đi, đột nhiên hoa mắt, Ngạc Lâm đã đứng chắn trước mặt cô.
«
1
...
3
4
5
6
7
...
69
»
Bạn đang xem trang: [
5
]
Chuyển đến trang:
↑↑
Đánh giá bài viết
Chia sẻ bài viết ???
-
Chia sẻ tới:
-
-
-
-
BBCode:
Link:
Cùng chuyên mục
●
Tiếng gào trong đêm
●
Tiếng chuông
●
Thay hồn đổi xác
●
Oan hồn trinh nữ
●
Oan hồn bên bến sông
Bạn đã xem chưa?
●
Câu đố dân gian
●
Biến bốn con A thành 4 con K
●
Phơi Sách
●
Câu đố tục giảng thanh
●
Code thông báo khi truy cập vào wap
Đầu trang
-
Giới thiệu
-
Điều khoản
-
Chính sách
-
Liên hệ FB
Thống kê truy cập
pacman, rainbows, and roller s