Polaroid
Skip to main content
Thông báo
Chào mừng bạn ghé thăm wap TatCa.Yn.Lt của chúng tôi!
Nếu bạn phát hiện thấy có gì bất thường như (vi phạm bản quyền, link die, lỗi code...).
Hãy thông báo cho Admin tại nhóm FaceBook hoặc kênh YouTube: Shared Channel biết để khắc phục ngay...
Chân thành cảm ơn và chúc vui vẻ..!
Tiện ích
Loading...
Tìm kiếm nhanh

↓↓ Ngôi nhà hoang

* Duy_Doanh
* 13:54, 08/12/2016
view lượt xem
Ngay khi rời khỏi con đường nhựa chạy vào con đường đất gồ ghề, quanh co khúc khuỷu, thời gian như chạy ngược. Những ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn, vây quanh bởi những hàng cây già nua không tuổi, trông như những nơi cư ngụ của thế kỷ trước. Những nghĩa trang cũ với cỏ dại mọc đầy che khuất cả những tấm mộ bia đã hao mòn cùng gió mưa, năm tháng càng tạo thêm vẻ thê lương cho vùng đất bị bỏ hoang đang đi dần vào quên lãng.

Tuy khung cảnh ảm đạm thê lương của vùng đất bị lãng quên này không phải là khung cảnh thích hợp cho những ngày trăng mật, đôi vợ chồng mới cưới không hề để ý khi họ chỉ muốn tới nơi để khởi sự bước vào một cuộc phiêu lưu mới, khởi đầu một cuộc sống bên nhau.

Cả hai vừa rời khỏi mái trường, vừa thành hôn, và tài sản của hai người chỉ vỏn vẹn có khoảng mười ngàn đồng và một chiếc xe hơi cũ. Công việc thật hiếm hoi và họ không đủ khả năng thuê một căn nhà, ngay cả một căn phòng nhỏ, tương đối sạch sẽ tại Sài Gòn, vì thế, họ đã vui vẻ nhận lời tới cư ngụ miễn phí tại một bất động sản trong vùng Bảo Lộc. Đối với họ, sự hoang vu của vùng đồi núi lại vô cùng hấp dẫn.

Theo lời người giới thiệu thì nơi họ sắp tới nguyên là ngôi nhà dành cho người làm vườn trong một cơ sở rộng hàng trăm mẫu tây đã bị bỏ hoang từ mấy chục năm qua. Tòa nhà chính vĩ đại như một tòa lâu đài với ba mươi phòng, được xây bởi một người Âu châu bí mật từ đầu thế kỷ thứ 19. Ông ta là một người rất giàu nhưng lại thích sống đời ẩn dật sau những bức tường cao, sau những hàng rào sắt và những rào cản vô hình trong một thế giới riêng tự Những hòn đá xây nhà được đưa sang từ nước Đức của ông. Ngay cả những người giúp việc trong nhà cũng được gởi tới từ nhiều quốc gia Âu châu, và tòa nhà được điều hành không khác gì một lâu đài thời trung cổ.

Không lâu sau khi ông chết, vợ chồng một đứa cháu trai - người thừa kế - từ Hòa Lan tới ngụ tại đây cho đến khi từ trần nhiều năm sau đó. Người này có nhiều con cháu, và bất động sản được khai phá thành một khu nông trại và lâm sản trù phú với các chủ nhân tốt bụng và hiếu khách. Tuy nhiên cũng như cha ông của họ, họ hoàn toàn giữ im lặng về nguồn gốc gia đình. Những người kế nghiệp bất động sản tiếp tục cư ngụ tại đây, cho tới khi những người cuối cùng bị phá sản vì việc sụp đổ của thị trường chứng khoán quốc tế vào năm 1929. Sau đó, bất động sản bị bỏ hoang và một số người được mướn thay nhau giữ đất.

Tòa nhà vĩ đại đã một thời ngự trị toàn khu vực, bây giờ hoàn toàn đổ nát và hoang phế. Ngôi vườn từng lộng lẫy một thời chỉ còn là một rừng cỏ dại. Và bất động sản đang chờ đợi những phát súng ân huệ cuối cùng.

Tuy nhiên Tân và Thoa không biết gì về quá khứ của bất động sản này. Họ chỉ biết rằng họ có cơ hội hưởng tuần trăng mật bên nhau trong suốt mùa hè mà không tốn một xu tiền mướn. Đổi lại, họ chỉ phải hướng dẫn những ai muốn mua tới xem bất động sản trong thời gian họ ở đây.

Dĩ nhiên nơi cư ngụ này không có những tiện nghi như nơi thành thị, nhất là không có điện tuy có những ngọn đèn dầu lớn và một cái lò sưởi trong ngôi nhà dành cho người làm vườn, nơi họ sẽ cư ngụ. Tuy nhiên Tân và Thoa không để ý tới những tiện nghi vì họ còn trẻ và cùng có maù phiêu lưu. Trên bất động sản vẫn còn một số cây ăn trái, một hồ nước nhỏ và những con đường rừng để họ thám hiểm.

Trước khi rời Sài Gòn, họ đã được ngân hàng dặn dò là phải ghé lại một địa chỉ gần chợ Bảo Lộc, cách bất động sản 25 cây số, tìm gặp một ông già tên Đại, người cuối cùng trông coi bất động sản. Già Đại sẽ đưa họ tới bất động sản, đưa họ đi quanh vùng đất bao la này để họ làm quen.

Già Đại, khoảng gần bẩy mươi, khuôn mặt xương xương với mái tóc bạc phơ, nhìn họ:

- À, thế ra ông bà là người sẽ tới ở tại bất động sản von Niemand đấy à!

Rồi ông theo Tân và Thoa ra xe, leo lên ngồi ghế sau. Khi xe bắt đầu chạy, già Đại bắt đầu chỉ đường:

- Quẹo trái cách đây khoảng hai trăm thước.

Không thấy chỗ quẹo nào hết, nhưng Tân cũng chạy chậm lại, và chỉ khoảng nửa phút sau xe đã tới một con đường nhỏ ở bên trái. Bên lề phải của con đường là một tấm bảng với hàng chữ chỉ còn mờ mờ "Đường riêng - Cấm người lạ". Con đường quanh co đầy những ổ gà nằm giữa hai cánh rừng rậm rạp, thỉnh thoảng lại có những vũng nước tù. Nhiều cây chết vẫn đứng thẳng bên những cây tươi. Một số cây khác, bị mục hoặc đã chết, nằm xiêu vẹo đủ hướng. Thấy Thoa nhăn mặt, già Đại lên tiếng:

- Mấy năm trước, có mấy người ở xưởng cưa lên đây, nhưng họ chê mấy cây này và không trở lại nữa.

Đột nhiên lão nói lớn:

- Chậm lại! Sắp tới nơi rồi.

Liếc nhìn đồng hồ tốc độ thấy kim mới chỉ trên 20 cây số giờ, Tân thầm nghĩ "Chậm như rùa rồi còn chậm gì nữa", nhưng một khúc quanh gắt cho chàng hiểu ngay là già Đại nói đúng. Vừa quẹo xong, Tân và Thoa thấy một cái cổng sắt khổng lồ được khóa bằng một ống khóa lớn bằng bàn tay và một sợi xích sắt lớn bằng cổ tay, hai bên là hai con sư tử đầu chim bằng cẩm thạch đứng trên hai cái bệ lớn như đe dọa kẻ lạ mặt nào mưu toan bước qua cổng sắt.

Xe ngưng lại, già Đại mở cửa bước xuống, nói với Tân:

- Hai ông bà chờ tôi mở cổng.

Già Đại đi rồi, Thoa nói với chồng:

- Em hi vọng bên trong coi mát mắt hơn.

Tân gật gù:

- Anh cũng hi vọng như vậy. Hồi xưa những nhà giầu ngoại quốc ở đây thường xây nhà kiểu này để ngăn chận những người địa phương bất thân thiện.

Thoa chỉ vào bức tường:

- Bức tường này kể ra cũng khó vượt qua đấy chứ. Hai bức tường đá cao khoảng hai thước rưỡi chạy dài từ hai con sư tử đầu chim, ở trên, cứ cách khoảng hai tấc lại có một cây sắt nhọn chĩa lên chứng tỏ rằng chủ nhân von Niemand không phải người hiếu khách. Tuy nhiên hai vợ chồng Tân không còn thì giờ trò chuyện hoặc quan sát thêm vì già Đại, sau khi mở cánh cổng nặng nề, đang vẫy tay ra hiệu cho Tân lái vào.

Sau khi được đưa đi coi quanh tòa lâu đài, nơi họ sẽ cư ngụ cùng những tiện nghi tối thiểu, hai vợ chồng Tân cảm thấy dễ chịu hơn. Ngôi nhà mà họ sẽ ở tốt hơn họ nghĩ, tuy cần mở cửa một lúc cho thoáng khí và bớt mùi ẩm mốc. Một số bình gas nấu ăn vẫn còn đầy, và trong nhà kho nhỏ còn tới năm thùng 200 lít đựng đầy dầu lửa.

Móc chiếc đồng hồ quả quít ra coi giờ, già Đại lên tiếng:

- Thôi, tôi phải về. Hi vọng hai ông bà không gặp khó khăn gì khi lái xe trở lại đây.

Tân hỏi:

- Tôi có phải khóa cổng hay không?

Già Đại nhún vai:

- Tốt nhất là cứ để mở, tiện hơn.

Thoa xen vào:

- Nhân tiện, xin ông cho biết con đường kia dẫn tới đâu? Tại sao ông không hướng dẫn chúng tôi tới khu vực đó?

Vừa nói Thoa vừa chỉ vào những tàng cây rậm rạp ở sau lưng phía trái ngôi nhà. Một con đường nhỏ nằm giữa vòm cây dầy đặc như một cái mái che khiến con đường âm u như một đường hầm.

Già Đại nhăn mặt, quai hàm bạnh ra:

- Nếu tôi là ông bà, không bao giờ tôi đặt chân tới đó. Ông bà sẽ có thể bị lạc. ở đó không có gì hết ngoại trừ... à... ngoại trừ những cái cây mục nát.

Tân nhận xét:

- Nhưng hình như con đường này đã từng được xử dụng thì phải.

Già Đại gằn giọng:

- Không một ai đặt chân tới đó từ năm chục năm qua. Thôi, ông chở tôi về tỉnh đi. Và tôi xin cảnh cáo ông bà là không bao giờ nên đặt chân vào đó. Nếu bị lạc, có lẽ phải mất hàng tuần người ta mới tìm thấy ông bà, và khi đó, không biết... Nhưng thôi, ông bà hãy nhớ kỹ những gì tôi nói.
Bạn đang xem trang: [1]
Chuyển đến trang:
↑↑ Đánh giá bài viết
like     like

sao

Chia sẻ bài viết ???
- Chia sẻ tới: - facebook - G - Z - T
BBCode:

Link:
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê truy cập