80s toys - Atari. I still have
TatCa.Yn.Lt
Skip to main content
toggle navigation
Menu nhanh
Chính sách
Nội quy
Công cụ tiện ích
Tool soi mã nguồn
Công cụ tạo mã màu, test mã màu, lấy mã màu PRO
Tool mã hóa, Giải mã all Pro
Công cụ làm đẹp Code HTML, CSS, C Style, JSON cực PRO
Tool nén và làm đẹp CSS PRO
Công cụ tiện ích đa chức năng - Tự tạo và thiết kế CSS theo phong cách của bạn
Tool test Code cực PRO
Tool mã hóa, Giải mã JavaScript và Văn bản
Tool chuyển mã HTML sang Ký tự đặc biệt
Tool chuyển HTML sang BBCode kèm tool mã hóa sang ký tự
Tool chuyển đổi Code HTML sang PHP
Tool chuyển HTML sang BBCode 2
Tool test mã màu
Công cụ mã hóa và giải mã ký tự văn bản
Tool làm đẹp HTML
Tool đếm ký tự PRO
Công cụ chuyển tiếng Việt có dấu sang không dấu
Công cụ gỡ bỏ Code HTML
Tiện ích khác
Tool tạo chữ nhiều màu
Left
Lưu trữ, chia sẻ tập tin
Công cụ lấy CSS và HTML của 1 trang bất kỳ
Tool vẽ hình lạ mắt Pro
Tool dịch ngôn ngữ
Đưa wap/wep/blog lên Google nhanh
Left
Đối tác
SuperOr
TruyenDoc
DoanhLinh
All phát triển bởi:
Duy_Doanh
Liên hệ:
Fb
-
Call
Thông báo
Chào mừng bạn ghé thăm wap
TatCa.Yn.Lt
của chúng tôi!
Nếu bạn phát hiện thấy có gì bất thường như (vi phạm bản quyền, link die, lỗi code...).
Hãy thông báo cho Admin tại
nhóm FaceBook
hoặc kênh
YouTube: Shared Channel
biết để khắc phục ngay...
Chân thành cảm ơn và chúc vui vẻ..!
Tiện ích
Loading...
Tìm kiếm nhanh
Trang chủ
>
Truyện ma - Kinh dị
Tìm kiếm
|
Đang Online: (
1
)
↓↓
Tình yêu không mật mã
Duy_Doanh
19:59, 03/12/2016
lượt xem
“Không”, Tô Tô kiên quyết lắc đầu, “Nhưng tôi có khả năng nhận biết của riêng mình. Tôi biết IQ của tôi so với anh giống như Pinocchio so với sói, vì thế tôi coi anh là sói”.
Bành Tiểu Ngôn vừa ăn vừa vui vẻ xem kịch, đánh giá hai người rồi bất giác nói lên thành tiếng, “Hiệp một Tô Tô thắng. Con bé này mồm mép lợi hại thật, cố gắng lên”.
Lục Hiển Phong ngồi bên kia bàn nhìn cô, cười có vẻ hơi mất kiên nhẫn, “Tô Tô, khi cô khóc lóc thảm thiết, cô thấy xấu hổ, cô cũng không nói năng ngớ ngẩn như thế này? Tôi không cười cô, nhưng bộ dạng thảm hại nhất của cô tôi đã nhìn thấy”.
Tô Cẩm bị anh ta nói trúng suy nghĩ của minh, gò má đỏ bừng. Nhưng câu nói cuối cùng của anh ta thật quá đáng, cái gì mà “bộ dạng thảm hại”?
“Hiệp hai: anh chàng đẹp trai thắng”. Bành Tiểu Ngôn há miệng cười, “Tôi bảo này, sao tôi thấy lời nói của hai người có nhiều ẩn ý thế? Sự tình có phải như tôi nghĩ không? Không phải là như tôi nghĩ phải không?”
Tô Cẩm bực bội gắp một cái chân vịt bỏ vào đĩa của cô, “Ăn đi”.
Bành Tiểu Ngôn nhìn cô cười ngọt ngào, quay đầu nói với Lục Hiển Phong: “Anh chàng đẹp trai, không giấu gì anh, bạn trai của Tô Cẩm là cảnh sát, nếu anh muốn chen vào thì phải biết người biết ta thì ra tay mới thành công được”.
Tô Cẩm ngắt lời cô: “Tiểu Ngôn, Ngạc Lâm sắp đính hôn rồi”.
“Hả?” Bành Tiểu Ngôn giơ cái chân vịt lên, chớp chớp mắt, “Đính hôn? Thế thì không gọi là bạn trai nữa, phải gọi là chồng chưa cưới rồi”.
“Đồ ngốc”. Tô Cẩm trợn mắt lên nhìn cô.
“Thế là thế nào?” Mặt Bành Tiểu Ngôn biến sắc, “Không thể nào là như vậy chứ? À, không phải… thực sự không phải theo nghĩa đó phải không?”
“E là đúng”. Người trả lời cô là Lục Hiển Phong.
Bành Tiểu Ngôn đặt hai cái chân vịt xuống rồi đứng bật dậy đi ra ngoài, “Tên khốn này dám trêu đùa chúng ta”.
Tô Cẩm kéo cô lại, đau đớn nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Được rồi, được rồi bà cô, cậu cứ ăn xong cơm của cậu đi đã”.
Bành Tiểu Ngôn có khuôn mặt búp bên, tóc uốn theo kiểu đặc biệt, khi trợn mắt thì cô trông giống Betty Boop trong phim hoạt hình. Vì thế mỗi lần thấy cô tức giận, tâm trạng của Tô Cẩm lại thay đổi một cách nhanh chóng.
Tô Cẩm kéo cô ngồi xuống, vừa gắp thức ăn vừa vỗ vai giúp cô bình tĩnh lại, “Cậu giận gì chứ, thế này còn tốt hơn là kết hôn rồi ly hôn nhiều, đúng không?”
Bành Tiểu Ngôn tức giận mắng: “Tên bỉ ổi…”
Tô Cẩm lại vỗ lưng cô, “Mình hỏi cậu, cậu có ý định kết hôn không?”
Bành Tiểu Ngôn cảnh giác nhìn Lục Hiển Phong rồi nhìn cô, “Làm gì?”
Hai người bị cô nhìn cũng nhìn nhau, Tô Cẩm ghé vào tai cô cố ý nói nhỏ: “Kết hôn rồi sẽ có tư cách nhận con nuôi nhỉ?”
“Đầu của Tô Tô bị va vào cửa à?” Bành Tiểu Ngôn nhảy dựng lên, “Trẻ con là sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ, mình còn không muốn sinh nữa là nhận nuôi…”
Con trai chị họ cô vừa tròn bảy tuổi, đang ở cái tuổi nghịch ngợm đáng ghét, mỗi lần cả nhà tụ họp đều bị thằng bé làm náo loạn khiến Bành Tiểu Ngôn rất sợ có con.
Tô Cẩm ấn cô ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Cậu làm thủ tục, chúng ta sẽ cùng nuôi”.
Bành Tiểu Ngôn xoa đầu cô, “Đúng là bị va vào cửa rồi à?”
Tô Cẩm tránh tay của cô, mặt mũi ảo não, “Là con của Chi Chi. Hôm nay bọn mình đến cô nhi viện ở Tùng Cảng gặp con của chi chi rồi. Tiểu Ngôn, cậu biết không? Trước đây Chi Chi lớn lên trong cô nhi viện, mình thực sự không muốn con cô ấy cũng phải đi vào con đường cũ của cô ấy”.
“Mình không tin”. Câu trả lời của Bành Tiểu Ngôn chắc như đinh đóng cột, “Chi Chi không thể có con”.
“Vì sao lại không tin?” Tô Cẩm ngạc nhiên. Thái độ của Tiểu Ngôn khiến suy nghĩ kiên định trong lòng Tô Cẩm bất giác bị lung lay, “Đứa trẻ tên Chính Chính đó trông rất giống Chi Chi…”
“Cắt”. Suy nghĩ của Bành Tiểu Ngôn vẫn không bị lay chuyển, “Người giống người có rất nhiều. Người ta nói phải là phải sao? Đã kiểm tra ADN chưa? Họ có bằng chứng gì chứng minh đó là con của Chi Chi?”
Tô Cẩm không kịp nghĩ ra là chuyện này cần có chứng cứ…
Bành Tiểu Ngôn mở bức thư mà Tô Cẩm đưa cho, “Nếu đây thực sự là nét chữ của Chi Chi thì Chi Chi chỉ bảo cậu đến cô nhi viện ở Tùng Cảng, tất cả những lời còn lại đều do viện trưởng Trần nói. Vấn đề là: Viện trưởng Trần là người như thế nào? Lời nói của bà ấy có đáng tin cậy không?”
Lục Hiển Phong đang yên lặng liền gật đầu, “Tôi sẽ đi tìm hiểu về người này”.
“Được”. Bành Tiểu Ngôn bình tĩnh nói. “Có lẽ thân thế của Chi Chi còn có bí mật mà chúng ta không biết. Đầu tiên, công việc của cô ấy rất đáng nghi. Một người như vậy biến mất mà người trong công ty trả lời lại không nhất quán. Ngoài ra, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ không rõ có phải thực sự là con của Chi Chi không? Nếu là thật, vì sao Chi Chi lại giấu cả chúng ta? Thân thế của cô ấy có bí mật gì không thể kể ra?”
Tô Cẩm nhìn Bành Tiểu Ngôn ăn nói đĩnh đạc, cảm thấy đầu óc rối tung. Lục Hiển Phong trái lại kết hợp rất ăn ý, “Thế sắp xếp thế này: Vấn đề viện trưởng Trần và việc của công ty giao cho tôi điều tra. Do câu trả lời của mọi người khác nhau nên rõ ràng là có người muốn giấu chân tướng sự việc. Bên trong nhất định là có vấn đề”.
“Được. Đúng dịp tôi được nghỉ phép. Tôi sẽ về thành phố Lâm một chuyến xem gia đình Chi Chi có biết gì không”. Ý chí chiến đầu của Bành Tiểu Ngôn sục sôi, cô đấm mạnh lên mặt bàn. “Tôi nhận ra rằng, việc gì cũng trông đợi vào cảnh sát là không được”.
Tô Cẩm nhìn hai thành viên của đội tác chiến lâm thời, áy này hỏi: “Thế còn tôi?”
Bành Tiểu Ngôn và Lục Hiển Phong nhìn nhau, vội vàng an ủi cô: “Ban ngày cô phải đi học ở công ty, hai tuần nữa còn phải đi làm dự án. Cô có thể làm được gì?”
Tô Cẩm cúi đầu.
Lục Hiển Phong vội vàng nói: “Nếu không thì thế này, hàng ngày đi làm về cô nấu cơm cho chúng tôi ăn là được rồi. Chúng tôi cần trao đổi tình hình điều tra với nhau nên cần một nơi yên tĩnh. Gặp nhau ở bên ngoài không thuận tiện”.
Mắt Tô Cẩm sáng lên, không còn nét buồn phiền nào nữa, “Nhưng trình độ nấu nướng của tôi…”
Bành Tiểu Ngôn thở dài, “Yên tâm đi, bọn mình không hy vọng nhiều đâu, cứ nấu chín là được rồi”.
Tô Cẩm nhìn Lục Hiển Phong, Lục Hiển Phong vuốt tóc cô cười, “Tô Tô, cô tin tưởng vào tôi một chút được không? Cô có coi tôi là sói thì cũng đừng nghĩ mình là cô bé quàng khăn đỏ”.
Lại còn thế nữa. Trong đầu Tô Cẩm toàn những suy nghĩ u ám. Vì sao người này toàn nói những điều mà người khác không hiểu được? Cuối cùng anh ta muốn khoe khoang điều gì.
“Anh tốt nghiệp khoa Trung văn à?” Tô Cẩm bực bội thoát khỏi tay anh ta.
“Không”. Lục Hiển Phong trả lời dứt khoát, “Nhưng chuyện này tôi tạm thời không thể nói thật với cô, tôi cũng không muốn nói dối cô. Vì thế… sau này có cơ hội thì sẽ nói”.
Tô Cẩm lườm anh ta, “Sự thật là anh cũng rất đáng nghi. Anh tự xưng là bạn Chi Chi, nhưng Chi Chi chưa bao giờ nhắc đến anh trước mặt chúng tôi. Anh là người của tập đoàn Hưng Hòa, nhưng anh lại không điều tra được bất kỳ điều gì về tình hình của Chi Chi”.
“Bành Tiểu Ngôn nhìn Lục Hiển Phong, gật đầu như thật, “Đúng là khả nghi”.
Lục Hiển Phong khóc dở mếu dơ, “Còn có điểm gì đáng nghi nữa không, trinh thám Tô?”
«
1
...
8
9
10
11
12
...
69
»
Bạn đang xem trang: [
10
]
Chuyển đến trang:
↑↑
Đánh giá bài viết
Chia sẻ bài viết ???
-
Chia sẻ tới:
-
-
-
-
BBCode:
Link:
Cùng chuyên mục
●
Tiếng gào trong đêm
●
Tiếng chuông
●
Thay hồn đổi xác
●
Oan hồn trinh nữ
●
Oan hồn bên bến sông
Bạn đã xem chưa?
●
Tìm mẹ
●
Tiền Múa Chúa Cười
●
Biến mất que tăm
●
Quả bầu kỳ lạ
●
Sự tích con khỉ
Đầu trang
-
Giới thiệu
-
Điều khoản
-
Chính sách
-
Liên hệ FB
Thống kê truy cập