Disneyland 1972 Love the old s
TatCa.Yn.Lt
Skip to main content
toggle navigation
Menu nhanh
Chính sách
Nội quy
Công cụ tiện ích
Tool soi mã nguồn
Công cụ tạo mã màu, test mã màu, lấy mã màu PRO
Tool mã hóa, Giải mã all Pro
Công cụ làm đẹp Code HTML, CSS, C Style, JSON cực PRO
Tool nén và làm đẹp CSS PRO
Công cụ tiện ích đa chức năng - Tự tạo và thiết kế CSS theo phong cách của bạn
Tool test Code cực PRO
Tool mã hóa, Giải mã JavaScript và Văn bản
Tool chuyển mã HTML sang Ký tự đặc biệt
Tool chuyển HTML sang BBCode kèm tool mã hóa sang ký tự
Tool chuyển đổi Code HTML sang PHP
Tool chuyển HTML sang BBCode 2
Tool test mã màu
Công cụ mã hóa và giải mã ký tự văn bản
Tool làm đẹp HTML
Tool đếm ký tự PRO
Công cụ chuyển tiếng Việt có dấu sang không dấu
Công cụ gỡ bỏ Code HTML
Tiện ích khác
Tool tạo chữ nhiều màu
Left
Lưu trữ, chia sẻ tập tin
Công cụ lấy CSS và HTML của 1 trang bất kỳ
Tool vẽ hình lạ mắt Pro
Tool dịch ngôn ngữ
Đưa wap/wep/blog lên Google nhanh
Left
Đối tác
SuperOr
TruyenDoc
DoanhLinh
All phát triển bởi:
Duy_Doanh
Liên hệ:
Fb
-
Call
Thông báo
Chào mừng bạn ghé thăm wap
TatCa.Yn.Lt
của chúng tôi!
Nếu bạn phát hiện thấy có gì bất thường như (vi phạm bản quyền, link die, lỗi code...).
Hãy thông báo cho Admin tại
nhóm FaceBook
hoặc kênh
YouTube: Shared Channel
biết để khắc phục ngay...
Chân thành cảm ơn và chúc vui vẻ..!
Tiện ích
Loading...
Tìm kiếm nhanh
Trang chủ
>
Truyện ma - Kinh dị
Tìm kiếm
|
Đang Online: (
1
)
↓↓
Tình yêu không mật mã
Duy_Doanh
19:59, 03/12/2016
lượt xem
Tay Lục Hiển Phong nắm chặt hơn, trong chốc lát mổ hôi lạnh toát ra, thấm vào áo.
Khuôn mặt của người đàn ông phía đối diện hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc gì, anh không phân biệt được lời nói vừa rồi có phải là một sự thăm dò hay không. Anh biết rất rõ người đàn ông này có thể lật nhanh như thế nào. Nhưng,... cho dù có phải hay không anh cũng không thế từ chối cơ hội như thế này.
"Em sẽ lo việc này" Lục Hiển Phong mở to mắt, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt anh ấy. "Anh ba thấy nên ra tay từ đâu?"
Mạnh Hằng Vũ nheo mắt, không thay đổi sắc mặt hỏi ngược lại: "Cậu thấy thế nào?".
Lục Hiển Phong suy tính: "Ông ta không nghiện rượu, không háo sắc, rất ít khi đến các nơi công cộng, ngay cả hút một điếu thuốc cũng cần phải kiểm tra. Dùng xe chống đạn, đi đâu cũng mang theo vệ sỹ, dưới trướng đều là những người đã làm việc nhiều năm nên rất khó mua chuộc, người ngoài cũng rất khó cài vào".
Mặt Mạnh Hằng Vũ lộ ra sắc thái điềm nhiên, "Nói nghe giống như là phải ám sát ông ta vậy. Hiển Phong, nếu chúng ta biết được yếu điểm của ông ta thì không cần phải để ý đến đám thuộc hạ và vệ sỹ của ông ta nữa. Cậu nghĩ thử xem, còn ai có thể xuất hiện ở bên cạnh ông ta?".
Lục Hiển Phong mím môi, không nói gì.
Mạnh Hằng Vũ chống cằm cười. "Không phải là họ muốn anh không căm ghét họ nữa sao? Được, anh sẽ cho họ thấy. Thông báo cho cậu năm tổ chức hôn lễ cho anh, càng nhanh càng tốt. Cậu nói xem, khi tin tức về hôn lễ truyền đi, Tiêu Diện Hổ liệu có còn yên vị được như thế không?" Anh thấy Lục Hiển Phong không nói lời nào, không đợi câu trả lời đã nói tiếp: "Phù dâu của Vu Dương có thể là con gái cúa Mạnh Hội Đường là Mạnh Vãn Đình, còn phù rể của anh là cậu. Không cần anh phải nói thêm nữa chứ?".
Lục Hiển Phong chau mày, "Em cảm thấy...".
"Con bé đó được quản lý rất chặt, rất ít khi có cơ hội xuất đầu lộ diện. Sự thực là anh cũng không muốn lôi người không liên quan vào đây. Nhưng, Hiển Phong, tay chân của ông già này nhanh hơn chúng ta tưởng nhiều..." Mạnh Hằng Vũ nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại của Hiển Phong, thở dài, "Nếu thực sự không muốn thì thôi. Mặc dù đây là cách nhanh nhất nhưng lại quá nguy hiểm...".
Lục Hiển Phong liếc nhìn anh không nói gì.
Một lát, Mạnh Hằng Vũ lại nói: "Hay là thế này, anh sẽ tìm cách để cậu làm quen với Mạnh Hằng Phi nhé. Cậu xem người mà Mạnh Hội Đường muốn tiến cử là người như thế nào? Được không?"
Lục Hiển Phong hỏi lại: "Mạnh Hằng Phi vẫn chưa tốt nghiệp sao?".
Mạnh Hằng Vũ gật đầu, "Thằng nhóc đó là người rất mê vũ khí, biết một ít võ thuật, thích bắn. Hai người sẽ có không ít chủ đề để nói chuyện". Thấy anh không có ý định nói gì, Mạnh Hằng Vũ dừng lại, chuyển chủ đề: "Nghe nói vợ Hình Nguyên sắp sinh em bé rổi? Cậu nhớ lúc đó phải thay tôi gửi quà đến chúc mừng. Dù sao chúng ta cũng cần phải quan tâm đến người này". Anh xua tay, ngăn lời Lục Hiển Phong định nói, nhắm mắt dựa vào sofa. "Hôm nay anh không giữ cậu nữa, anh cần phải yên tĩnh một mình."
Khi Lục Hiển Phong bước ra ngoài cửa, Mạnh Hằng Vũ lại gọi anh, không mở mắt ra, chỉ lười biếng dựa vào sofa, nói với giọng bình thản: "Anh đã đón Chính Chính về rồi".
Bước chân của Lục Hiển Phong khựng lại một lát.
"Về đi", Mạnh Hằng Vũ thở dài, "Suy nghĩ kỹ những điều anh nói".
Nhìn vào lớp sương mù mờ mịt, Tô Cẩm như lại nhìn thấy Lâm Chi Chi một lần nữa.
Tóc ngắn, trên người mặc một chiếc jacket màu đỏ, đó là trang phục lần cuối cùng cô ấy mặc khi gặp nhau. Áo jacket làm bằng da, ôm lấy dáng người cao ráo của Lâm Chi Chi. Đó là phong cách Tô Cẩm rất thích nhưng không đủ dũng khí để thử, vì thế cô rất ấn tượng.
Tất cả những gì hiện ra trước mắt là cảnh lúc hai người gặp nhau. Trong phòng của cô, ngồi cạnh chiếc bàn ăn là Lâm Chi Chi đang nói đùa với Thanh Thanh, nói cô ấy xào khoai tây nát như tương. Khi cười, cô ấy để lộ ra những chiếc răng nhỏ đáng yêu như trẻ con.
Khi cô ấy rời khỏi phòng còn dang tay ôm chặt lây cô rồi nói nhỏ: "Mình xin lỗi".
Tô Cẩm không nhớ rõ là Chi Chi có thực sự nói câu này không, những gì xảy ra lúc đó quá mơ hồ. Hai tiếng này làm cho cô cảm thấy bất an, vội vàng tìm cô ấy để hỏi cho rõ ràng. Nhưng trong chớp mắt cảnh vật trước mắt đã thay đổi.
Một lớp sương mù không rõ là thật hay giả là cảnh đầu tiên trong giấc mơ. Trong màn sương có tiếng nước chảy, vọng lại từ rất xa là tiếng kêu giống như tiếng thú dữ bị nhốt. Trong lớp sương mờ mịt hình như có tiếng bước chân rất nhẹ như đi trên cát, không khí có mùi ẩm ướt khó chịu. Trên đỉnh đầu là mảnh trăng tái nhợt và lạnh lẽo.
Tô Cẩm bất giác khoanh hai tay lại, cuối đầu xuống mới để ý trong tay mình còn có bàn tay của một người khác.
Đây là bàn tay của Chi Chi, Tô Cẩm nhận thấy ở đầu ngón tay giữa có vết sẹo to bằng đồng xu. Đó là vào mùa đông năm thứ hai trung học, Lâm Cường và cô vì một chuyện gì đó mà cãi nhau trong nhà bếp, kết quả là cô bị Lâm Cường đẩy mạnh một cái va vào cạnh bếp...
"Chi Chi?" Tô Cẩm gọi tên cô ấy nhưng chỉ nghe thấy giọng của mình. Lòng thấy hoảng hốt, cô nắm chặt lấy tay của Chi Chi. Rõ ràng là cô không kéo lại nhưng Chi Chi lại lao về phía người cô. Tô Cẩm hoảng loạn giơ tay ra để đỡ mới phát hiện ra trong tay mình không phải là Lâm Chi Chi, đột nhiên...
Đột nhiên chỉ là một cánh tay tàn phế.
Đoạn bị cắt đứt là gần xương ở cùi tay, thịt đỏ và xương trắng nhợt lẫn vào với nhau, thứ chất lỏng đậm và dính chảy ra từ vết bị cắt...
Tô Cẩm bất chấp mọi thứ vứt cánh tay đó đi, ôm đầu thét lên, cho đến khi bừng tỉnh, mồ hôi chảy đầm đìa khắp người cô.
Trong lòng không khỏi hoảng hốt, chân tay tê cứng lại, run rẩy. Thậm chí cô còn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo khi cầm cánh tay trong giấc mơ.
Rất rõ ràng.
Rất thật.
Một sự sợ hãi chưa từng có xâm chiếm khắp lục phủ ngũ tạng của cô đến nỗi cô cảm thấy buồn nôn. Tô Cẩm ngồi bên giường thở gấp, mồ hôi chảy từ tóc xuống trán, dường như những sợi tóc cũng khiến cô cảm thấy rùng mình.
Tô Cẩm tiến về phía trước, giơ tay bật đèn.
Một tiếng tách vang lên, ánh đèn ấm áp xóa tan đi đêm tối, sự sợ hãi dần dần được thay thế bằng những gì thực sự đang hiện ra trước mắt khiến Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là một giấc mơ.
Cô nghĩ: Tốt quá, chỉ là mơ thôi.
Mệt mỏi dựa đầu vào gối nhưng cô không hề có ý định ngủ tiếp. Đêm yên tĩnh khiến tiếng ồn ào từ khu nhà xưởng vọng lại to hơn, càng nghe càng thấy tâm trạng rối bời.
Bất luận an ủi bản thân như thế nào thì Tô Cẩm vẫn không yên tâm, thế là cô cầm điện thoại gọi số của Bành Tiểu Ngôn.
Điện thoại vừa kêu hai tiếng thì đã được kết nối, rõ ràng là người ở đầu dây bên kia vẫn chưa ngủ.
“Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm gọi tên cô, trong lòng lo lắng, “Mình mới mơ thấy ác mộng, lại mơ thấy Chi Chi, làm mình sợ chết được…”.
Bành Tiểu Ngôn không nói gì.
“Cậu biết không? Mình nhìn thấy Chi Chi mặc chiếc áo jacket đỏ lần trước đến nhà mình, còn nói là xin lỗi mình. Sau đó mình kéo cánh tay của cậu ấy…”
Trong điện thoại có tiếng khóc của Bành Tiểu Ngôn.
“Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm dừng lại theo bản năng, “Cậu đang khóc à?”.
Tiếng khóc của Tiểu Ngôn vượt qua cả không gian, rõ ràng bên tai cô: “Chi Chi… hôm nay được chôn cất rồi”.
«
1
...
46
47
48
49
50
...
69
»
Bạn đang xem trang: [
48
]
Chuyển đến trang:
↑↑
Đánh giá bài viết
Chia sẻ bài viết ???
-
Chia sẻ tới:
-
-
-
-
BBCode:
Link:
Cùng chuyên mục
●
Tiếng gào trong đêm
●
Tiếng chuông
●
Thay hồn đổi xác
●
Oan hồn trinh nữ
●
Oan hồn bên bến sông
Bạn đã xem chưa?
●
Sự tích con cào cào
●
Chửi Án Tiêu
●
Cái Đầu Búp Bê
●
Nữ thần mặt trời và mặt trăng
●
Baking soda giúp đề phòng nhiễm trùng đường tiết niệu
Đầu trang
-
Giới thiệu
-
Điều khoản
-
Chính sách
-
Liên hệ FB
Thống kê truy cập