Snack's 1967
TatCa.Yn.Lt
Skip to main content
toggle navigation
Menu nhanh
Chính sách
Nội quy
Công cụ tiện ích
Tool soi mã nguồn
Công cụ tạo mã màu, test mã màu, lấy mã màu PRO
Tool mã hóa, Giải mã all Pro
Công cụ làm đẹp Code HTML, CSS, C Style, JSON cực PRO
Tool nén và làm đẹp CSS PRO
Công cụ tiện ích đa chức năng - Tự tạo và thiết kế CSS theo phong cách của bạn
Tool test Code cực PRO
Tool mã hóa, Giải mã JavaScript và Văn bản
Tool chuyển mã HTML sang Ký tự đặc biệt
Tool chuyển HTML sang BBCode kèm tool mã hóa sang ký tự
Tool chuyển đổi Code HTML sang PHP
Tool chuyển HTML sang BBCode 2
Tool test mã màu
Công cụ mã hóa và giải mã ký tự văn bản
Tool làm đẹp HTML
Tool đếm ký tự PRO
Công cụ chuyển tiếng Việt có dấu sang không dấu
Công cụ gỡ bỏ Code HTML
Tiện ích khác
Tool tạo chữ nhiều màu
Left
Lưu trữ, chia sẻ tập tin
Công cụ lấy CSS và HTML của 1 trang bất kỳ
Tool vẽ hình lạ mắt Pro
Tool dịch ngôn ngữ
Đưa wap/wep/blog lên Google nhanh
Left
Đối tác
SuperOr
TruyenDoc
DoanhLinh
All phát triển bởi:
Duy_Doanh
Liên hệ:
Fb
-
Call
Thông báo
Chào mừng bạn ghé thăm wap
TatCa.Yn.Lt
của chúng tôi!
Nếu bạn phát hiện thấy có gì bất thường như (vi phạm bản quyền, link die, lỗi code...).
Hãy thông báo cho Admin tại
nhóm FaceBook
hoặc kênh
YouTube: Shared Channel
biết để khắc phục ngay...
Chân thành cảm ơn và chúc vui vẻ..!
Tiện ích
Loading...
Tìm kiếm nhanh
Trang chủ
>
Truyện ma - Kinh dị
Tìm kiếm
|
Đang Online: (
1
)
↓↓
Tình yêu không mật mã
Duy_Doanh
19:59, 03/12/2016
lượt xem
Lưng của Tô Cẩm như đông cứng lại.
Tay kia của Lục Hiển Phong vỗ nhẹ lên vai cô nói nhỏ: “Đừng động đậy”.
Tô Cẩm không nhúc nhích, thực sự cô không thể chống cự được.
Người cô đang trong một tư thế cố định không thể tránh, cô ngửi thấy mùi cơ thể của anh ấy: mùi chanh thoang thoảng cùng mùi thuốc ấm áp của kẹo cao su anh ấy mới cho vào miệng, chưa kịp nhai. Tô Cẩm ngửi thấy mùi đó, lưng cô như được thả lỏng, tựa cằm vào vai anh.
Tô Cẩm cảm thấy anh giơ một vật gì đó cạnh cổ cô, giây lát sau, bên tai có một tiếng “tách”, hình như anh đang chụp ảnh bằng điện thoại.
Tô Cẩm muốn quay đầu nhìn, nhưng bị anh giữ chặt. Người anh ép chặt vào người cô.
Tô Cẩm ngước mắt nhìn hai người bước qua cửa sổ xe. Mới nhìn thì có vẻ hết sức bỉnh thường, nhưng Tô Cẩm bất giác cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Lục Hiển Phong lấy cánh tay che mắt cô. Không lâu sau, chiếc Audi màu đen kề sát họ lao ra khỏi bãi đổ xe.
Trong khoảnh khắc chiếc xe lướt qua, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi phía sau đang dựa vào ghế, gọi điện thoại.
Cách lớp cửa kính nên cô không nhìn rõ mặt. Nhưng người này có khuôn mặt mềm mại và một vẻ mặt nửa như cười nửa như không khiến cho người khác rợn tóc gáy.
Tô Cẩm nhìn theo chiếc Audi đang lao ra khỏi bệnh viện, giơ tay đẩy người đàn ông đang áp sát vào mình. “Anh quen người đó à?”
Lục Hiển Phong chống hai tay lên người cô, rất tự nhiên tựa cằm lên trán cô. “Tô Tô, em đã cứu mạng tôi. Em nói xem tôi nên làm thế nào để cảm ơn em đây? Tôi lấy thân tôi có được không?”
Tô Cẩm quay mặt đi vẻ ngượng ngùng.
Lục Hiển Phong cười khẽ. “Tô Tô, em không đẩy tôi ra à?”
Mặt Tô Cẩm đỏ lên.
Cô nghe thấy anh đang cười, nhưng không muốn nhìn thấy anh lúc này. Người đàn ông này khi trầm tĩnh thì không sao, nhưng khi cười nghe rất yêu mà, không nhìn mắt anh cũng đã đủ xấu hổ rồi.
“Người đó…” Tô Cẩm đẩy anh ra, cô gắng ngồi thẳng dậy. “Anh quen hai người vừa rồi sao?”
Tô Cẩm hít một hơi rồi nhìn anh, mặt lại đỏ lên. Lần này không phải vì xấu hổ mà là vì tức giận. Lần này không phải là vì xấu hổ mà là vì tức giận. “Cứ cho là tôi không cần biết việc này, nhưng anh không nên biện hộ để đối phó tôi chứ?”
Lục Hiển Phong nhìn cô, lắc lắc ngón tay. “Không phải là biện hộ.”
Tô Cẩm nhìn anh, mặt đầy ngờ vực. “Nếu quen anh thì liệu họ có thể không nhận ra xe của anh không?
Lục Hiển Phong im lặng, thu ngón tay về, vuốt vuốt cằm. “Đúng rồi.”
Tô Cẩm bị anh ta trêu cho tức chết. Cô hỏi: “Anh quen hai người vừa rồi sao?”, còn anh trả lời: “Hắn đang lùng sục khắp nơi để tìm tôi” rốt cuộc “anh ta trong câu nói của anh là người nào?
Lục Hiển Phong vừa trấn tĩnh lại nhìn thấy đôi mắt tức giận của cô lại trở nên cáu bẳn. “Anh ta không thể nhận ra xe của tôi được. Em nghĩ xem, tôi có điên không mà lại lái xe của tôi đi hẹn hò với bạn gái anh ta?”
Tô Cẩm cắn răng tức giận, tháo dây an toàn, xuống xe không thèm quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi bãi giữ xe.
Lục Hiển Phong nhìn thấy vẻ tức giận của cô, không nhịn được nhếch miệng cười.
Trên màn hình điện thoại của anh là bức ảnh chụp trộm. Hai người đàn ông chỉ nhìn được nửa mặt, nhưng nhận ra họ là được rồi.
Lục Hiển Phong vội vàng lưu lại bức ảnh, rồi gửi nhanh vào hòm thư “Tam Kiếm Khách”.
“Kiểm tra lai lịch người bên phải.”” Anh nghĩ một lát, rồi bổ sung thêm: “Người đàn ông mặc áo đen bên trái là người nhà họ Vu, trợ lý của tổng giám đốc, yêu cầu điều tra từ người này”.
Một lát sau đã có tin trả lời: “Rồi! Cậu chú ý an toàn”.
Lục Hiển Phong trả lời ngắn gọn bằng một chữ: “Được”.
Xíu mại và canh xương quả nhiên đã không có phần cho họ. Già nửa bát canh xương đã vào bụng Bành Tiểu Ngôn, hơn một nửa xíu mại cũng vào bụng của Lâm Cường và bạn cậu ta.
Năm người bạn cùng phòng thay phiên nhau đến chăm sóc cậu ta, có thể thấy việc dạy ỗ ở trường cũng không đến nỗi tồi. Hơn nữa, bạn cùng phòng của cậu ta đều biết cậu ta còn có một người chị rất bản lĩnh và tài giỏi, điều này phần nào làm giảm bớt sự ghét bỏ của Bành Tiểu Ngôn đối với cậu ta. Cũng được, vẫn còn biết kể chuyện với bạn bè về Chi Chi, có thể thấy thằng nhóc này vẫn còn có một chút lương tâm, không đến mức quá xấu xa.
Coi như là Chi Chi không mất công nuôi dưỡng cậu ta, Bành Tiểu Ngôn dựa người vào đầu giường nghĩ: Đợi Chi Chi quay lại, thằng nhóc này sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn… Mặc dù Chi Chi không nói gì với cô nhưng cô biết Chi Chi rất coi trọng điều này…
Nếu cô ấy có thể quay trở lại…
Bành Tiểu Ngôn thở dài, xua tay ra hiệu với Tô Cẩm đang ngồi bên giường gọt táo. “Đừng gọt nữa, cậu gọt miếng dày miếng mỏng, nhìn đã không muốn ăn rồi.”
Tô Cẩm lườm cô. “Mình gọt cho Cường ăn!”
Bành Tiểu Ngôn liếc nhìn bệnh nhân nằm bên cạnh giường mình, cậu bé và bạn học đang chen chúc ngủ trên một chiếc giường. Cái con người làm cho người khác phiền não đó khi ngủ cũng có nét lương thiện, vô lại.
Bành Tiểu Ngôn nghĩ. Nếu không phải trước đây cậu ta đối xử với Chi Chi không ra gì, khiến người khác căm ghét, thì cô cảm thấy cậu ta là một cậu bé không tồi. Thái độ của các bác sĩ và y tá rất lễ phép, ăn nói cũng dễ nghe. Chỉ có duy nhất khi nhìn mình, ánh mắt lúc nào cũng e dè, giống như là di chứng sau vài lần bị mình dọa dẫm vậy.
Cậu bé ngốc nghếch này vẫn chưa biết việc Lâm Chi Chi mất tích, chỉ biết rằng Chi Chi gửi vào tài khoản của mình một món tiền đủ để học xong đại học.
Mỗi lần nghĩ đến việc này, Bành Tiểu Ngôn đêu cảm thấy ấm ức. Cô tin rằng gieo nhân nào gặt quả ấy.
“Không ăn thật à?” Tô Cẩm giơ quả táo đã gọt trước mặt cô. “Cậu có muốn ăn nữa thì cũng không được, mình sắp phải đi làm dự án rồi, cậu muốn mình chăm sóc thì cũng e là không còn cơ hội nữa.”
“Được rồi, được rồi.” Bành Tiểu Ngôn vỗ vào tay cô. “Mình không sao, ở đây vẫn còn y tá mà. Thêm nữa anh chàng nhà cậu thường xuyên nấu canh gà cho mình ăn, tay nghề giỏi hơn cậu nhiều. Cậu cứ yên tâm mà đi kiếm tiền.”
Tô Cẩm bực mình lườm cô. “Mình thấy cậu cũng không có vấn đề gì, chỉ bắt đầu nói lung tung thôi”
“Ôi, nói thật nhé.” Bành Tiểu Ngôn chớp mắt, cười cười. “Mình luôn luôn cảm thấy những người đàn ông biết nấu ăn là người rất tốt.”
“Bởi vì… cậu là một con heo!” Tô Cẩm dúi tái táo vào tay cô, chỉ sang giỏ hoa quả để ở đầu giường hỏi: “Vừa rồi ai đến thăm cậu đấy?”.
Bành Tiểu Ngôn cắn một miếng táo, trả lời: “Chính là người đưa mình đến bệnh viện. Bây giờ những người tốt như vậy không nhiều…”.
Tô Cẩm giật mình. “Người nay… trông như thế nào?”
Bành Tiểu Ngôn chớp chớp mắt nghĩ ngợi. “Chắc hơn tuổi Lục Hiển Phong nhà cậu. Dáng đẹp, vai rộng. Ngoại hình không tồi, có đường nét. Chỉ không rõ là có biết nấu ăn không, nếu không mình sẽ nghĩ đến chuyện tiến xa hơn…”
Tô Cẩm ngắt lòi cô: “Có phải anh ta cắt đầu bằng, mặc chiếc áo gió màu xám không?”
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên hỏi: “Cậu nhìn thấy rồi à?”
“Mình vừa nhìn thấy một người như vậy ở dưới tầng.” Tô Cẩm do dự giây lát, giải thích một cách thờ ơ: “Buổi trưa, bãi đỗ xe rất vắng vẻ nên mình mới chú ý đến”.
Bành Tiểu Ngôn chớp mắt, cười thích thú. “Đúng rồi, đúng rồi, có phải là rất đẹp trai không? So với Lục Hiển Phong nhà cậu thì thế nào?” Đầy là thói quan của Bành Tiểu Ngôn, cô ấy thường nói: Ngạc Lâm nhà cậu…
«
1
...
23
24
25
26
27
...
69
»
Bạn đang xem trang: [
25
]
Chuyển đến trang:
↑↑
Đánh giá bài viết
Chia sẻ bài viết ???
-
Chia sẻ tới:
-
-
-
-
BBCode:
Link:
Cùng chuyên mục
●
Tiếng gào trong đêm
●
Tiếng chuông
●
Thay hồn đổi xác
●
Oan hồn trinh nữ
●
Oan hồn bên bến sông
Bạn đã xem chưa?
●
Cái cân thủy ngân
●
Đường cong đẹp chết người bên Mô Tô
●
Câu đố tục giảng thanh
●
6 mẹo hay trị bệnh huyết áp cao tốt nhất
●
Code Thanh Menu Xổ Xuống Cực Đẹp Cho Wap, Web
Đầu trang
-
Giới thiệu
-
Điều khoản
-
Chính sách
-
Liên hệ FB
Thống kê truy cập